Câu chuyện của Dinh

~Vài câu chuyện nhỏ của Dinh~

Hè lố ô, mình là Dinh với nickname là “Momo”, mình vừa bước vào tuổi 24, một độ tuổi không còn nhỏ nhoi gì nữa, nhưng với mình thì mình luôn thấy mình còn nhỏ lắm, nhỏ xíu luôn í. Tâm hồn mình luôn là một đứa trẻ chưa thật sự trưởng thành, mình thích khám phá, sáng tạo và vẽ vời mọi thứ. Mình thích lắng nghe và chia sẻ những câu chuyện thú vị mình có với mọi người nên đó cũng là lý do vì sao bây giờ mình ngồi đây kể các bạn nghe những trải nghiệm mình đã trải qua trong quá khứ nè ^^

Câu chuyện của Dinh

Có thể nó sẽ hơi trầm lắng một tí (câu chuyện mình sắp kể í :< ), vì trải nghiệm mà, đâu phải ai cũng sẽ vui hết hay buồn hết. Nhưng đừng lo, đến với “thế giới của Dinh” rồi, các bạn sẽ không thấy buồn nữa đâu, vì chúng ta sẽ cùng theo dõi cuộc hành trình của nhau nè…

– Câu chuyện đầu tiên: Tuổi học trò đầy mơ mộng ở Đại học

Thì mình là cựu sinh viên trường đại học Văn hiến đó nha ^^, mình đã thật sự cống hiến hết mình, hết tuổi trẻ, hết năng lượng khi ở đây. Vì để không bị lãng phí thời gian “sinh ziên”, mình đã tham gia vài CLB (Câu lạc bộ) ở trường để trải nghiệm, học tập và vui chơi như: “CLB Doanh Nhân Bản Lĩnh, CLB Hàn Quốc và CLB Văn Nghệ khoa Kinh tế”. Để trở thành một thành viên của CLB, mình đã phải trải qua các buổi casting khá là căng thẳng và phải cố gắng vượt qua các vòng loại, thử thách khác nhau mới được làm thành viên chính thức. Nghe áp lực nhỉ? Đúng dị, lúc đó mình cũng hơi bị áp lực í, vì mình còn chưa quen với việc làm sinh viên ở trường Đại học, mình chưa kết được nhiều bạn, chưa hiểu hết quy trình, cách làm việc ở đây nên còn khá là mơ hồ. Nhưng điểm tích cực ở đây là khi tham gia các buổi casting ấy, mình đã kết được nhiều bạn mới, ở các lĩnh vực ngành học khác nhau.

Nhưng sau tất cả, mình đã quyết định ở lại và trở thành một thành viên của gia đình CLB Doanh Nhân Bản Lĩnh, vì ở đây mình được là chính mình, được thỏa sức sáng tạo và được tổ chức, chạy các sự kiện lớn nhỏ như: “Halloween, Giáng Sinh, Xuân yêu thương,…”. Lúc đó, mặc dù mình đã bắt đầu vào chuyên ngành và phải chạy deadline rất nhiều nhưng nhờ có CLB, mình đã biết cách sắp xếp thời gian để có thể làm cả hai việc cùng lúc. Mình vừa cố gắng hoàn thành deadline vừa có thể chạy theo đam mê của mình. Ở thời sinh viên của mình có lẽ màu hồng là thế, mình dường như chỉ biết học và vui chơi cùng CLB. Đọc tới đây mọi người thấy yêu đời rồi đúng không nè? Có thể vài bạn sẽ thắc mắc vì sao mình không đi làm, tiền học phí ở Đại học cũng không rẻ, vân vân mây mây nhiều câu hỏi thắc mắc khác. Thì thật ra mình cũng có đi thực tập và cũng có đi làm í, chỉ là việc đó ở một khoảng thời gian ngắn nên mình chỉ có một tí trải nghiệm nhỏ thôi, nhưng mình sẽ kể một chút để mọi người hiểu hơn về mình nhé. Mình từng làm tuyển sinh cho trường mình í, nhờ làm ở đây mình mới hiểu hơn về ngành mình đang học và mình hiểu hơn về trường mình. Nói sao nhỉ? Từ lúc đăng kí vào đây, nghe anh chị tuyển sinh tư vấn mình còn mơ hồ lắm, mình chỉ biết: “À, khoa kinh tế là có ngành này ngành kia, rồi có thêm khoa ngôn ngữ nữa,…” nói chung là mình chỉ quan tâm ngành mình phải học nên không thật sự để ý thêm các ngành khác nữa, nên khi làm ở đây mình mới thật sự biết thêm được là trường mình có bao nhiêu khoa bao nhiêu ngành.

Đây là ảnh CLB Doanh Nhân Bản Lĩnh của mình "Xuân Yêu Thương"

Vào khoảng thời gian năm cuối Đại học, mình bắt đầu nhận ra mình không thật sự yêu thích ngành mình đang học cho lắm, mình không thật sự hiểu gì về ngành này nữa. Cùng với lúc đó, thì mình bắt đầu nghe anh chị khóa trên nói rằng ngành mình thật sự rất là khó đi tìm việc, đa số chỉ có thể làm “Sale” hoặc làm “Nhân sự”, vì nó khá là chung chung í. Nên trong đầu mình lúc đó có chút hoản loạn, vì khi quyết định học, một phần nào ai cũng muốn sau khi Tốt nghiệp sẽ kiếm được công việc ổn định với mức lương tốt cả. Nhưng khi nghe trải nghiệm sau Tốt nghiệp, đi xin việc rồi mông lung đi tìm việc của những người đi trước, làm mình có chút nản, mình lại là kiểu người Overthinking nữa, mình rất dễ bỏ cuộc. Mình đã nghĩ đến việc chuyển ngành rất nhiều lần, vì một phần ngành mình đang học tỉ lệ cạnh tranh quá cao và nó khá là phổ biến nữa, mình cũng không thật sự thích tính toán, nên mình đã kể với gia đình mình để xem có biện pháp gì không? Thì với mẹ mình, mặc dù ban đầu chính mẹ mình muốn mình học ngành này và kêu mình phải đăng kí học nó, nhưng sau khi nghe mình tâm sự, chia sẻ những khó khăn gặp phải trong việc học thì mẹ mình đã khuyến khích, cỗ vũ mình nếu mình muốn đổi ngành. Đó cũng là niềm an ủi lớn nhất đời mình. Nhưng ngoại mình thì khác, ngoại mình khá khó tính và luôn muốn con cháu mình phải học đến nơi đến chốn nên khi nghe mình tâm sự, ngoại đã gay gắt trong việc nghe mình muốn chuyển ngành khác, ngoại cho rằng mình là đứa quá dễ bỏ cuộc khi chưa thực sự bước vào thử thách. Mình đã phải chịu đựng, lắng nghe những câu nói ấy mỗi ngày, cho đến khi mình chấp nhận ở lại thì thôi. Lúc đó, mình rất buồn và tiêu cực vì mình sống chung với ngoại, còn mẹ thì phải đến cuối tuần mới gặp được, với lại lúc đó mẹ mình còn khá bận rộn với công việc, mình lại là con một, bạn bè thì cũng đang trong tình trạng như mình nên mình cũng không biết tâm sự cùng ai. CLB thì lúc đó đang bị lục đục nội bộ nên mình cũng không tham gia thường xuyên như trước nữa, nói chung là lúc đó mình như đang bị suy sụp vậy.

NHƯNG… Mình vẫn không bỏ cuộc. Biết rằng ngành ấy mình không thật sự thích, không thật sự hiểu nó nữa nhưng mình đã học tới năm ba rồi, mình đã ở 2/3 chặng đường rồi, nên mình sẽ bước tiếp. Mình sẽ nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tiếp. Mình sẽ không vì những câu nói hay vì cảm xúc nhất thời mà từ bỏ. Mình nhanh chóng lấy lại tinh thần và cố gắng hoàn thành bài luận cuối khóa để hoàn thành tốt việc học ấy. Và cuối cùng mình đã Tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi, mình khi ấy đã thật sự rất tự hào bản thân vì đã không bỏ cuộc, đã không làm gia đình thất vọng. Nhìn nụ cười đầy hạnh phúc và cách mẹ mình khoe với bạn bè rằng con của mẹ đã tốt nghiệp, mình thật sự nhận ra mình đã quyết định đúng.

– Câu chuyện thứ hai: Chạy theo đam mê

Sau khi mình Tốt nghiệp ở Đại học, mình bắt đầu sắn tay vào vào cuộc đua tìm việc cùng các bạn đồng trang lứa. Mình đã rải CV khắp các công ty mình muốn vào, mình lúc đó điên cuồng với việc kiếm việc làm vì nghĩ rằng Tốt nghiệp rồi mình phải có việc làm tốt, ổn định để mẹ mình không phải cực khổ làm ngày đêm để lo cho mình nữa. Khi được một công ty gửi mail thời gian đi phỏng vấn mình đã rất vui mừng đến nỗi nhảy tăng tăng lên và hú hét trước mặt gia đình. Mình khoe với mẹ và ngoại là mình đã được gửi mail phỏng vấn, lúc đó mình vừa vui vừa lo vì không biết có làm tốt hay không. Kết quả thì mình không được chọn, mặc dù khá đau lòng và có chút thất vọng nhưng mình vẫn không bỏ cuộc, vẫn đợi các cuộc gọi phỏng vấn tiếp theo. Sau khi trải qua vài vị trí thực tập ở vài công ty lớn nhỏ, mình mới nhận ra mình không thật sự hợp với ngành này. Mình thấy mình không thật sự thích nó, “khi bạn không có đam mê, hứng thú với công việc đó, bạn sẽ không thật sự có thể làm việc lâu dài với nó”. Nên mình quyết định học ngành mình yêu thích và thay đổi số mệnh.

Khi đó, mình nghe nói ngành “Thiết kế đồ họa” đang rất là hot và kiếm được rất nhiều tiền nên mình đã đi tìm hiểu ở các trang web và hỏi thăm bạn bè, tới trường để lắng nghe tư vấn. Thì mình quyết định sẽ học ngành này, vì mình cũng thích sáng tạo, thiết kế và vẽ vời. Vì mình có một số tiền tiết kiệm trước đó và cũng đang có thời gian rảnh nhiều thì vì điều gì mà không học chứ? Mình đã dành gần như cả tuần để đưa ra các lời thuyết phục với ngoại mình rằng học ngành này mình sẽ kiếm được nhiều tiền, có công việc ổn định và có thể sẽ xin được vào các công ty nước ngoài không xa. Khi được ngoại chấp nhận, mình liền đi đăng kí học và khoe với mọi người rằng mình đang học ngành “thiết kế”. Mẹ mình luôn tự hào với mọi thứ mình làm nên mẹ chỉ cỗ vũ và không nói gì thêm, bạn bè mình thì lại khác, họ chỉ nghĩ mình đang cố lấy lý do học để trốn tránh việc đi tìm việc làm. Vì lúc đó, các bạn mình thì đã có việc làm ổn định hết rồi, với mức lương khá cao, đủ để có một cuộc sống mới tốt hơn. Còn mình thì vẫn đi học và không làm gì cả. Vì để chứng minh cho mọi người thấy quyết định của mình là không sai, nên mình đã tập trung hết thời gian để vẽ, sáng tạo và luyện tập thiết kế.

Câu chuyện của Dinh

Có lúc mình đã bật khóc vì mệt mỏi, stress trong việc chạy đồ án. Mình bị overthinking trong việc tự ti, tự so sánh sản phẩm của mình không bằng ai, vì trong lớp sản phẩm của mọi người rất tốt, một phần cũng vì mọi người đã có kinh nghiệm từng đi làm, đi học trước đó rồi nên khi học ở đây, họ chỉ muốn rèn luyện, nâng cao hơn trong ngành thiết kế mà họ theo đuổi. Mình như một kẻ tay ngang khi bước vào đây với vốn kiến thức, tài năng và mọi thứ dường như bằng 0. Lúc chạy đồ án mình đã bị chỉnh sửa liên tục, đến nỗi logo sản phẩm của mình còn không được công nhận là logo thật sự nữa, mình bị nói nó chỉ như một biểu tượng hoạt hình vậy. Mình đã từng thức trắng đêm liên tiếp gần cả tuần đến 6 – 7 giờ sáng để chỉnh sửa chiếc logo ấy, mình như bị lạc lối vì không biết mình sai ở đâu, cần phải làm gì tiếp theo, chỉnh sửa như nào cho đúng hơn. Mặc dù giáo viên của mình đã an ủi, động viên rất nhiều rằng mỗi người có cách nhìn khác nhau nhưng mình vẫn không thể thoát được ý nghĩ rằng mình sẽ không làm được. Trước ngày thuyết trình đồ án, mình phải đi in ra hết tất cả những sản phẩm mình đã thiết kế, lúc đó mình còn không biết in như nào, căn chỉnh sao cho đúng với size để in cho đẹp, nhìn mọi người ở phòng in đọc các thông số rồi các thông tin làm mình có chút áp lực và lo lắng. Vì đến giây phút cuối cùng này rồi mình vẫn không biết gì cả. Lúc in xong mình còn không thật sự chấp nhận nó, mình thấy nó tệ và muốn vứt bỏ nó đi rồi chạy thật nhanh về nhà ngủ để trốn tránh mọi chuyện. Nhưng cuối cùng, mình vẫn lựa chọn đem sản phẩm do mình tạo ra về nhà, mình cố không nhìn nó lúc trên đường về nhà vì nghĩ nó thật xấu xí.

Mình nghĩ, việc học này cũng là do mình lựa chọn quyết định, mình phải có trách nhiệm với nó. Mình đã tốn quá nhiều tiền bạc, thời gian, công sức để học đến giây phút này rồi, để từ bỏ nó thật sự quá vô trách nhiệm. Với sản phẩm này cũng vậy, mình đã thức ngày đêm để tạo ra nó, nó là đứa con của mình thì sao có thể vì họ không chấp nhận nó mà mình cũng như vậy, mình sẽ cho họ thấy đều mình làm là đúng, sản phẩm của mình là đúng. Nên mình đã quyết định ở lại đến hết buổi, mặc dù bài của mình không thật sự tốt, vẫn có vài điểm chưa hoàn thiện, vẫn có lời chê, nhưng trong tiêu cực vẫn có tích cực là mình vẫn được chấp nhận, mình vẫn được có tấm bằng công nhận là đã hoàn thành tốt đồ án cuối kì. Sau buổi hôm ấy, mình bắt đầu chấp nhận những sản phẩm mình tạo ra, mình chấp nhận những điều mình làm và mình biến những lời chê thành những bài học để mình có thể lấp đầy những mảnh ghép mình còn thiếu, còn chưa hoàn thiện tốt. Nghệ thuật, thiết kế của mình có thể khác mọi người, có thể chỉ là một phần nhỏ, một cá thể riêng biệt với xã hội, tập thể bao la rộng lớn này nhưng chỉ cần mình chấp nhận nó, mình không ngừng vươn lên thì sẽ có lúc mọi người sẽ công nhận nó ^^

Sau đó, mình lại đi tìm việc. Mình xin việc ở các công ty khác nhau nhưng chỉ có một công ty nhỏ chọn mình. Mình đã rất vui vì có công ty công nhận sản phẩm của mình, mình đã hết mình cố gắng làm việc ở đây. Cho nên có thể đôi khi mình đã quá cố trong những việc ấy, mình lần nữa lại bị suy sụp vì không biết cách tạo sự khác biệt, độc đáo trong logo. Mình tự làm nó phức tạp rồi phải tự giải quyết nó. Ngày ngày mình đều phải dán mắt vào màn hình gần như mười mấy tiếng để chỉnh sửa logo, hình ảnh. Nhìn mọi người trong phòng thờ thẩn chỉnh sửa logo, đôi mắt đỏ hoe do mỏi mắt, rồi mệt mỏi rã người mỗi ngày sau khi tan ca, làm mình có chút lo lắng. Mỗi ngày, lúc về nhà còn phải đem theo việc làm về tới nhà làm tiếp, rồi mỗi ngày bị hối deadline. Mình có chút sợ, mình sợ mình sẽ mãi mắc kẹt một chỗ không lối thoát, ngày ngày đều chỉ có thể ngồi một chỗ ôm máy tính đến hết ngày, rồi về lại ôm tiếp, mình bị bối rối, mình không nghĩ ra được ý tưởng gì nữa. Lúc đó, mình chợt nhận ra mình không thể ngồi một chỗ quá lâu được, mình cứ thích đi đây đi đó, chạy nhảy ra ngoài kia thì khi đó mới có ý tưởng. Mình thấy ngộp ngạt đến đáng sợ. Nên mình đã một lần nữa suy nghĩ lại quyết định của mình.

– Câu chuyện thứ ba: Quyết định cuối cùng

Cũng mất một thời gian dài để suy đi nghĩ lại quyết định của mình. Nhìn lại thì mình thấy mình vẫn còn đang mông lung và không ổn định được gì cả. Nên một lần nữa mình lại quyết định đi học. Tại sao không phải một công ty khác? Tại sao không thử xin việc ở công ty khác mà lại đi học tiếp?

Hmmm, vì… chắc có lẽ mình hợp với việc học? Thật ra thì có nhiều lý do để nguy biện cho nó lắm, như mình không thật sự hợp với việc làm cũ, không hợp với ngành kia mặc dù chính mình đã nói mình thích nó, rồi pla pla các thứ. Thì mình thấy, vì mình còn trẻ mà? Học được gì thì cứ học thôi. Chỉ cần mình đừng bỏ ngang là được. Mình mặc dù rất dễ bỏ cuộc nhưng mình vẫn sẽ cố gắng học đến nơi đến chốn đến khi mình hoàn thành khóa học đó thì thôi. Với vì một phần nếu mình không chọn học tiếp thì sao có những câu chuyện trên để kể với mọi người đúng hong? ^^ Đến khi quyết định đến đây rồi thì mọi người cũng bất lực với mình rồi, Haha, vì mình cứ bay bổng khắp nơi thôi. Mình biết là quyết định học tiếp sẽ hơi khó khăn với mình vì tiền học phí và việc bắt đầu học lại ở môi trường mới, bạn bè thì đa số nhỏ hơn mình nhiều, mình sẽ phải học lại vài thứ. Nhưng như vậy cũng tốt mà nhỉ? Vì ít nhất mình đã từng học qua các môn đó rồi nên mình cũng sẽ dễ tiếp thu hơn, mình có kinh nghiệm trong việc chạy deadline nè, làm bài thuyết trình và bài báo cáo nè nên là mình không lo lắng lắm. Chỉ là khi mình lựa chọn học tiếp, mình cũng bị nói rất nhiều í, như kiểu “sao mà bà cứ học quài vậy? Rồi khi nào mới đi làm?”, “học quài vậy không chán hả?”, rồi pla pla các thứ.

"Keep on your Shining"

Hmmm, lúc đó mình cũng nghĩ nhiều lắm vì lại sợ quyết định sai. Với một phần sợ tốn thời gian tiền bạc nữa, rồi lại overthinking là mình không đi làm, thấy mình vô dụng, lãng phí thời gian rồi đủ thứ. Nhưng đã sao chứ? Dù gì cũng là cuộc đời của mình mà? Mình có thể quyết định đều đó đúng hay sai, mình có quyền làm chủ bản thân mình chứ? Đâu thể để người khác quyết định mãi được. Có thể sẽ lại mất thêm nhiều thời gian nhưng mình hài lòng với việc học này. Vì khi ở đây mình gặp được nhiều bạn mới tốt hơn và hiểu mình hơn. Như việc mình gặp được Khoa nè, Khoa đã cho mình rất nhiều lời khuyên hay và vực dậy tâm hồn mình nên mình nhận ra: “việc học tiếp là không sai”. Mình sẽ lại một lần nữa cố hết mình với việc học và sự lựa chọn của mình. Nên là cùng nhau cố gắng nha! ><

Nếu mọi người đã đọc được tới đây thì xin chân thành cảm ơn mọi người nha, vì đã dành chịu đọc hết câu chuyện của mình. Mình biết là nó hơi dài, nhưng vì mình muốn chia sẻ hết những cảm xúc và bài học mình có được để mọi người có thể hiểu hơn bản thân mình nếu có câu chuyện như mình và biết được định hướng mình sẽ cần làm gì trong tương lai. Đừng bỏ cuộc, hãy hít thở thật sâu rồi cùng ngồi nhìn lại hành trình mình đã vượt qua nhé, vì nó xứng đáng mà…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *