Quả ngọt

Gieo lựa chọn gặt quả ngọt?

Cây cam ngọt của tôi

Quả ngọt

Hi, chào cả nhà iu của kemmm :))) Đùa tí, hihi. Lại gặp nhau rồi, nói sao nhỉ? Ngày hôm nay của bạn thế nào? Dạo này ổn chứ? Bạn có thích ăn cam không? Chắc có ha, còn không thì thử đi nha, đôi khi bạn sẽ thấy nó ngọt hơn bạn tưởng đó. Để tụi mình chia sẻ tí là vì sao lại có tên tiêu đề: “Cây cam ngọt của tôi”, tụi mình đều thích đọc sách và vô tình bằng một cách thần giao cách cảm nào đó mà khi tụi mình đang suy nghĩ về quả ngọt thì có một loại quả xoẹt qua não, đó là “quả cam”. Omg, diệu kì chưa, haha. Mà mình nghĩ có vài bạn chắc cũng từng đọc cuốn sách nổi tiếng “cây cam ngọt của tôi” của tác giả José Mauro de Vasconcelos rồi nhỉ, thì cái kết của câu chuyện ấy không mấy vui đúng không nè, nhưng mà với cách nhìn khách quan, tích cực thì cây cam ấy cũng từng là một phần kí ức đẹp đối với tác giả nên tụi mình cũng muốn dùng nó để chia sẻ những câu chuyện đẹp, những cái kết vui cho mọi người để có hướng nhìn tích cực hơn, vui vẻ hơn. Đó là lý do cả hai quyết định chọn tên này.

Quả cam chín mọng, có vị chua chát 

Thật ra để nói một cách khách quan nhất thì không phải quả cam nào cũng ngọt hết, cũng phải có chút vị chua nhẹ. Đâu phải tự nhiên bác sĩ lại khuyên bệnh nhân hay mọi người ăn nhiều cam để có vitamin C đâu đúng không?

Tâm sự một chút về những quả cam đi hen. Với Dinh và Khoa thì quả cam của hai đứa là những cái nhìn nhận mới mẻ từ cách nhìn của mọi người xung quanh về mình. Cả hai đã có nhiều mối quan hệ mới tốt hơn, được gia đình, bạn bè đón nhận và hiểu hơn về mình, bên cạnh đó mình cũng đang hoàn thiện bản thân tốt hơn mỗi ngày. Mặc dù vậy nhưng đôi khi nó vẫn có một chút sự mâu thuẫn trong đó như họ sẽ không hoàn toàn hiểu hết về thứ mình đang làm, về những lựa chọn, quyết định của mình. Nên vị chua chát của quả cam là vài sự mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống ấy.

Quả ngọt

Thì mình thấy trong cuộc sống này không gì là may mắn hết, trong cái rủi luôn có cái may, cuộc vui nào cũng phải tàn, nghe hơi tiêu cực nhưng thực tế là như vậy đó. Bạn có thể lạc quan tiếp nhận mọi sự vật, sự việc nhưng bạn sẽ không thể sửa chữa hay thay đổi mọi việc khi nó đã xảy ra, nên thay vì ngồi tiếc nuối và đau buồn vì những quyết định sai lầm, những cái kết đắng mình không muốn thì mình cứ chill với nó thôi. “Dù gì cũng qua rồi mà, phải không?”, đây là câu nói mà mẹ của Dinh luôn an ủi Dinh mỗi khi Dinh bị tiêu cực, bị mắc kẹt trong những sai lầm mà mình đã gây ra, đã lựa chọn. Nên là khi mọi thứ đang bị tiêu cực, bị bí lối thoát thì ta thử ngồi xuống và nhìn nhận lại vấn đề xem nó có tệ đến vậy không? Như trong quả cam luôn có vị chua và vị ngọt. Quan trọng là cách ta cảm nhận và muốn nó theo vị nào thôi. 

Nên là đôi khi quả ngọt không chỉ là về vật chất, về những thứ hiện diện ngay trước mắt, mình có thể cầm nắm được mà còn là những giá trị tinh thần, những thứ vô hình không nhìn thấy được, nhưng mình có thể cảm nhận được. Tất cả những điều đó đều có ý nghĩa hết đó nha, vì vậy nên chúng ta phải trân trọng nó cũng như biết ơn nó, vì quả ngọt là thành quả xứng đáng mà ta đã tạo ra mà, đúng không?

Cái kết của cây cam 

Nếu như theo trong truyện thì cái kết có thể làm cho người đọc có chút tiếc nuối, có chút rợn sóng trong lòng vì nó quá…buồn chăng? Đối với mình thì cái kết vậy là trọn vẹn rồi, vì để trưởng thành thì ai cũng sẽ phải trải qua những sóng gió không nhỏ trong đời, nhưng khi qua rồi ta mới thấy “Hmm, đó cũng từng là những kí ức đẹp nhỉ? giờ mới thấy mình mạnh mẽ cỡ nào ha?”. Có lẽ khi đọc những dòng này, các bạn sẽ thấy nó hơi sáo rỗng, hơi lạc đề và hơi không có ý nghĩa thông điệp gì mấy? Nhưng ngẫm nghĩ lại thì nó cũng là một phần của truyền động lực đó nhen.

Thật ra thì thực tế đôi khi sẽ khắc nghiệt và tệ hơn thế nhiều, nhưng quan trọng là cách nhìn nhận của mỗi người thôi, hiểu hong? Mình luôn nhắc đến “cách nhìn nhận” vì nó luôn là yếu tố quan trọng trong các quyết định, lựa chọn của chúng ta. “Cái kết có đẹp hay không? Cây cam có đơm bông kết trái hay không? đều phụ thuộc vào cách ta đón nhận nó đó”, nên là cây cam của bạn đang ở thời kì nào rồi? Chia sẻ cùng tụi mình ở https://tellaboutme.id.vn/ nha ^^

 Bên kia khung cửa sổ

Quả ngọt

Sự thật của những nụ cười 

Hơi lạc đề xíu, nhưng mà bao lâu rồi bạn không cười vui vẻ như vậy? Dạo này áp lực nhiều nhỉ? công việc, việc học, gia đình? Mình cũng không biết nữa, chỉ là mình đang bí idea cho phần này. Mình không phải là kiểu người sống lạc quan, tích cực nên là khi viết những bài này, mình đã phải suy nghĩ rất nhiều, rất rất nhiều. Mình phải viết làm sao để có thể truyền cảm hứng được cho người đọc, cho cả bản thân mình nữa. Nên là mình muốn dành một khoảng nhỏ ở đây để chúng ta cùng trải lòng, cùng hít thở sâu và dành vài phút để suy nghĩ và thả hồn vào những kỉ niệm đẹp, để nhớ ra lần cuối mình cười thoải mái là khi nào nhé? 

Hmm, không biết bạn có bao giờ nghĩ đến sự thật về những nụ cười chưa ha? Nếu để nói theo lý thuyết thì nhiều lắm. Nhưng mình biết nụ cười hạnh phúc là khi mình đạt được thứ mình muốn, mình thành công trong việc học, việc làm và cả khi mình vẫn còn sống vào mỗi sáng mai thức giấc. Ta luôn chỉ biết chạy theo những thứ bên kia cửa sổ mà không bao giờ nhận ra ta có thật sự hạnh phúc, có thật sự ổn hay không? Nên là mình nghĩ đôi khi chúng ta cũng nên chậm lại một tí, đứng nghỉ một tí để nhìn lại phía sau, nơi chúng ta đã dành phần lớn cuộc đời để chạy. Đừng để bỏ lỡ mọi thứ nhưng cũng đừng đánh mất chính mình nhé. Mình mong là khi đọc đến đây bạn sẽ không quá tiêu cực và có những phút giây thoải mái nha…  

Những đứa trẻ không bao giờ lớn 

Tụi mình chưa bao giờ lớn cả. Tụi mình vẫn còn nhỏ lắm, nên cứ thích bay nhảy mãi thôi. Nhưng đôi khi tụi mình cũng sẽ ngồi yên một chỗ chỉ để nhìn ngắm thế giới ngoài kia thôi. Có những người lớn vẫn mang tâm hồn trẻ thơ, gặp trời mưa thì sẽ lại chạy ra ngoài kia rồi tắm mưa, chạy nhảy đến khi mệt thì thôi. Có người thì lựa chọn ngồi ngắm mưa rồi chờ đợi cầu vồng. Nói chung là có muôn vàn kiểu người, chỉ là bạn có muốn trưởng thành hay không thôi. Bởi vì trưởng thành sẽ phải lựa chọn đánh đổi đứa trẻ bên trong mình, đánh đổi sự vui vẻ, lạc quan để lấy vỏ bọc già nua bên ngoài. Để được mọi người công nhận mình là người lớn, quả không dễ dàng gì nhỉ? Nên là “hãy yêu đời dù nắng hay mưa bão. Đời của mình, mình cứ vẽ cho xinh”, cứ mặc kệ họ nghĩ gì về mình, quả ngọt là do mình tạo ra và gặt hái được, vậy nên cứ nuôi dưỡng đứa trẻ bên trong mình thay vì bắt nó phải tập làm người lớn nhé. 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *